Một chiêu quen thuộc khi một tổ chức đối mặt với những câu hỏi khó về những vấn đề gây tranh cãi là thành lập ủy ban gồm những người đáng tin cậy để tránh né những vấn đề thực tế cần phải bàn và đưa ra câu trả lời mà họ mong muốn. Buổi thẩm vấn Climategate là ví dụ cho kỹ thuật này. Một ví dụ khác là buổi thẩm vấn gần đây, chủ trì bởi trưởng cố vấn khoa học Chính phủ – ngài John Beddington, về tuyên bố rằng hàng nghìn người chết hàng năm do phơi nhiễm với amiăng trắng. Câu chuyện nhằm gây sợ này, bất chấp không chỉ những bằng chứng khoa học rõ ràng nhất mà cả những phát hiện trước đó của chính các cố vấn chính phủ, đã trở thành nền tảng cho thủ đoạn lấy đi hàng triệu bảng mỗi năm cho chi phí bảo hiểm giả và hợp đồng xử lý amiăng lừa bịp và không cần thiết.
Không khó đoán, nhóm của Giáo sư Beddington không chỉ “đi nhón chân” quanh bằng chứng khoa học mà còn lấy thông tin amiăng trắng được xếp loại bởi Tổ chức Y tế thế giới là “Chất gây ung thư nhóm 1” làm con át chủ bài. Tất nhiên, họ không hề nhắc đến sự có mặt của những thứ như cồn, da, kền và ánh nắng mặt trời trong danh sách này. Chúng ta có mong đợi lệnh cấm tắm nắng hay những đồng xu mạ kền trong túi chúng ta? Tất nhiên là không, bởi những nguy cơ mà chúng gây ra phụ thuộc hoàn toàn vào cách chúng ta tiếp xúc với chúng. Tương tự với amiăng trắng trong xi măng – loại sản phẩm chiếm 90% các sản phẩm amiăng – thậm chí chính phủ đã từng công nhận là nguy cơ của nó gần như bằng 0.